NHƯ BÓNG PHÙ VÂN
Nơi ta ở giữa rừng giữa núi,
Một túp lều có suối chảy qua.
Nước tung hê đá chìm,đá nổi…
Tựa đời mình nhiều đỗi phong ba!
Đêm có lúc lạnh không ngủ được
Ngồi co ro bên bếp lửa hồng.
Hơ bàn tay vết trầy,vết xướt
Thấy đời mình như có như không!…
Thương những sáng sương giăng trắng lốp
Mùa qua rồi nhớ những cơn mưa
Ước gì đóng được sương thành hộp...
Gởi về quá khứ tặng người xưa?.
Người xưa đã xa mù viễn xứ,
Có boăn khoăn một nụ tình buồn!
Ta thắp nến mỗi khi ngày xuống
Để gối đầu lên giấc mơ suông!.
Mai hạnh ngộ-ừ , thì hạnh ngộ,
Liệu có còn một chỗ tình thân!
Bước cao thấp giữa dòng mệnh số
Người tựa hồ chiếc bóng phù vân.
Ngước mặt hỏi trời cao vời vợi
Sinh làm chi ta kiếp con người ?
Trời cúi xuống gõ đầu không nói
Ta tìm hoài một áng mây trôi.
Nguyễn Vô Cùng