MỘT NGÀY DÀI
Chờ đợi mãi một ngày không hết
trời tháng giêng mà rét như mùa đông
bên cạnh nhà có người con gái
chờ đợi ai như thiếu phụ trông chồng
Chờ đợi thời gian sao dài quá đỗi
mà đời người ngắn ngủi với thời gian
và ta sống một kiếp đời thống hối
đò không về trăng vẫn cứ sang ngang
Một sáng thức dậy thấy đòi còn đẹp
mặt trời hồng và mây xanh xanh
cũng một sáng nào qua con ngõ hẹp
không có khoảng trời,có tường vây quanh
cho dẫu thế mà đời vẫn đẹp
có đợi chờ có nhớ có thương
cơn gió lao xao hàng cây rụng lá
cây dẫu trơ cành còn hứng giọt sương
Lũ chim yêu nhau sợ trời giông bão
loài người yêu nhau sợ đời dối gian
con nước yêu bờ sợ dòng khô cạn
gió yêu cánh buồm sợ thuyền sang ngang
Chờ đợi mãi một ngày không hết
mây cứ xanh và cây lá vẫn xanh
chiều về con chim còn hót trên cành
và mỗi tối mặt trời đi ngủ muộn
Ngày nào đó ta rời xa phố núi
chẳng còn gì còn lại những dấu chân
ngày nào đó ta không còn dong ruổi
ngồi bên giáo đường nghe tiêng chuông ngân.
DAKLAK.2006. PHAN TẤN ÍCH